" Bòn nơi khố rách đãi nơi quần hồng"..........
Mỗi lần đi đến những miền xa, thấy bà con bán hàng ven đường, vài sản vật địa phương, rau cỏ bày trân cái bao tải rách.....
Chợt nhớ lại, ngày còn nhỏ, nhà nghèo, tôi cũng đi bán vài quả ổi, bưởi, rau cỏ các loại, toàn những thứ trông được ở vườn nhà.... Nhìn chúng bạn quần áo đẹp, xe đạp mới đi chơi tung tăng, nhiều khi nghĩ cũng tủi......Hồi đó mọi người đều nghèo, người ta mặc cả lên xuống từng bó rau, quả bưởi....
Hôm trước, dừng xe mua mấy thứ trên đường, có chiếc xe ô tô hạng xe cỏ dừng lại, có mấy chị sồn sồn xuống mua hàng, nói ầm ĩ như cái chợ, chợt nghĩ lại câu" Có 3 người phụ nữ và một con Vịt là thành cái chợ".....các chị ấy đem cân điện tử để cân lại mấy thứ mà một chị luống tuổi đen đúa đã cân, nhưng thật lạ là số cân lại tăng lên chứ không giảm đi như mấy chị nghĩ.....
Người miền núi sống thật như đếm vậy, không điêu toa như đám thành thị căn bã đâu mà các chị nghi ngờ.
Đi mua mấy món hàng ở thành phố toàn loại rởm, nhưng giá cao vút thì câm như hến, nhưng thấy người nghèo là bắt nạt....
Thế đấy, đời lúc nào cũng bất công như vậy, đã nghèo hèn thì những kẻ có tý tiền lúc nào cũng lên mặt được ngay.....
Tại sao phải mặc cả từng bó rau con cá????? liệu có giàu vì mấy cắc bạc lẻ đó hay không???????
Có lần lên Lạng Sơn công tác, gần Tòa án tỉnh có cái chợ nhỏ bán rất nhiều rau sạch, tôi mua luôn một xe đầy, các chị, các Bà tự tính tiền, gói buộc đem đến....... Tất cả ra về trong vòng mấy phút, vui vẻ........ ăn không hết thì đem biếu, bây giờ rau sạch lại là của quý ở Hà thành.....
Các Bác có nghĩ như vậy không?????
0 nhận xét:
Đăng nhận xét